Mẹ chồng thỉnh thoảng lại mỉa, nói em là kẻ ăn bám và còn nghi con em sinh ra không phải cháu bà.
Con chợt chưng hửng sau câu nói của bà, bao nhiêu vẻ háo hức trên mặt con bỗng tan biến hết. Mẹ biết, dù còn chưa hiểu được vì sao bà lại nói vậy khi con chào bà để về quê ngoại chơi, nhưng thái độ và cái nguýt thật dài của bà cũng khiến con đứng sững: “ừ, đi đi, muốn đi muốn về đâu cũng được, lúc về đây mẹ con cháu cũng tự đến chứ bà đâu có rước!”
Con ngơ ngác đưa mắt tìm mẹ, lúng búng, ngập ngừng, chừng như không biết đứng đó hay đi ra. Nhìn con mới tội nghiệp làm sao, còn mẹ thì quay đi lau vội hàng nước mắt lăn dài. Ôm con trong lòng rồi mẹ vẫn thấy cổ họng mình nghẹn đắng. Là tại mẹ, vì đã đẩy con đến nơi này – nơi chẳng có một chút tình thương nào dành cho con…
Bố mẹ gặp nhau khi cả hai còn ở nước ngoài. Lúc ấy mẹ đang học dở Đại học, nhưng vì gia đình khó khăn, rồi ông ngoại lại mất do tai nạn nên mẹ mới đăng kí đi xuất khẩu lao động, mong kiếm tiền phụ bà nuôi các cậu, các dì của con. Mẹ gặp và yêu bố, ở nơi xa xôi và thiếu thốn tình cảm gia đình đó. Bố mẹ đã nương tựa vào nhau để vượt qua những mệt mỏi, nhớ nhà và rất nhiều vất vả. Để gần 4 năm sau, bố mẹ hết sức vui mừng vì có con. Nhưng chưa thể về nhà để tổ chức đám cưới được, nên bố đành gọi điện nhờ ông bà nội đem trầu cau, lễ lạt sang bên ngoại coi như dạm ngõ, để mẹ có thể làm dâu của ông bà.

Đọc thêm »